Bạn có bao giờ tự hỏi, liệu người ngoài hành tinh có tồn tại ngoài vũ trụ bao la hay không? Và nếu có tồn tại, vậy họ có cảm xúc như chúng ta, có thể hiểu được và đồng ý kết bạn với chúng ta hay không? Bộ phim hoạt hình mới nhất từ Pixar mang tên Elio (tựa Việt: Cậu Bé Đến Từ Trái Đất) đã xoay chuyển những suy nghĩ ấy thành một hành trình lấp lánh giữa các vì sao, nơi nỗi cô đơn trở thành sức mạnh kết nối những tâm hồn. Không siêu năng lực, không trận chiến khốc liệt, Elio kể về một cậu bé 11 tuổi sống nội tâm, mồ côi cha mẹ và luôn cảm thấy mình là kẻ lạc loài giữa thế giới loài người. Trong một lần tham quan triển lãm về tàu vũ trụ Voyager, Elio tìm cách liên lạc với các nền văn minh ngoài Trái Đất. Từ đó, cậu bé 11 tuổi tình cờ trở thành “Đại sứ Trái Đất” trong một hội đồng liên hành tinh, nơi có vô số sinh vật lạ lẫm cùng với những quy tắc vũ trụ kỳ dị mang tên Communiverse.
Phim được thực hiện bởi Adrian Molina (biên kịch của Coco) trong vai trò đạo diễn, kết hợp cùng Domee Shi (Turning Red) và Madeline Sharafian (Burrow) ở vị trí đồng đạo diễn và sản xuất. Dù trở thành phim gốc của Pixar có doanh thu mở màn thấp kỷ lục với khoảng 21 triệu USD nội địa và tổng 48 triệu USD toàn cầu với kinh phí 150 triệu USD, nhưng Elio vẫn được CinemaScore A, điểm Rotten Tomatoes khoảng 84–85% từ giới phê bình và 90% từ khán giả.
Hành trình cảm xúc từ những ngày đơn độc
Elio không phải là một bộ phim về người ngoài hành tinh mà là một câu chuyện về con người. Khi được đưa đến Communiverse, Elio lần đầu tiên được lắng nghe, được tin tưởng và có cơ hội thể hiện bản thân. Điều trớ trêu là, chính nơi xa lạ nhất lại trở thành mái nhà tinh thần mà Trái Đất chưa từng có với cậu. Pixar đã khéo léo xây dựng Communiverse như một xã hội lý tưởng, nơi sự khác biệt không bị dè chừng mà được tôn vinh. Việc hệ sinh vật ngoài hành tinh đa chủng loại và đa hình dạng cũng là phép ẩn dụ tuyệt đẹp cho sự đa dạng trong cảm xúc, tư duy cũng như bản sắc. Trong thế giới kỳ lạ ấy, Elio không cần phải giải thích mình là ai mà chỉ cần là chính mình, từ đó giúp cho cậu tìm thấy người bạn đồng điệu khác là Glordon – sinh vật ngoài hành tinh đồng trang lứa, con trai của thủ lĩnh Grigon.
Mối liên kết giữa Elio và Glordon là một trong những điểm sáng cảm xúc nhất của phim. Không cần chung ngôn ngữ, hình dạng hay văn hóa, hai cậu bé vẫn tìm thấy nhau qua cảm giác chung: nỗi cô đơn khi lớn lên với những kỳ vọng áp đặt. Elio không đáp ứng được định nghĩa “trẻ con bình thường” ở Trái Đất, còn Glordon không phải chiến binh dũng mãnh như cha cậu mong muốn. Cả hai đều bị tổn thương bởi chính những người thân yêu nhất, từ đó tạo nên gắn bó bền chặt nhờ sự thấu hiểu âm thầm. Pixar không tô vẽ tình bạn của họ bằng những lời thoại to tát, mà chọn cách kể nhẹ nhàng hay thậm chí là hài hước, đủ để người xem cảm nhận được sự chữa lành đang diễn ra xuyên suốt bộ phim.
Ở tuyến người lớn, dì Olga – người giám hộ của Elio – và Grigon – cha của Glordon – là những nhân vật phản chiếu cho mặt còn lại của yêu thương: sự bất lực. Họ yêu con nhưng không biết cách thể hiện, quan tâm nhưng bất đồng hệ giá trị. Điều tích cực là Pixar không chọn biến họ thành phản diện, mà cho thấy sự mâu thuẫn rất người giữa việc “muốn tốt cho con” và “hiểu được con”. Dù khác biệt về văn hoá, sắc tộc hay địa lý, khoảng cách thế hệ vẫn là điều mà cả cha mẹ và con cái phải cùng vượt qua. Và hành trình của Elio không chỉ là cuộc phiêu lưu trong không gian mà còn là phép ẩn dụ sâu sắc cho quá trình kết nối bằng sự lắng nghe và thấu cảm.
Mặc dù vậy, Elio lại mang trong mình một cốt truyện quen thuộc và quá dễ đoán, đó cũng là điểm khiến bộ phim khó tạo nên cú nổ lớn như những tuyệt phẩm trước của Pixar. Ngay từ khi Elio được dịch chuyển đến Communiverse và bị nhầm là "Đại sứ Trái Đất", khán giả đã có thể hình dung tương đối rõ hướng phát triển: cậu sẽ ban đầu hoang mang, rồi dần khám phá bản thân, kết bạn, vượt thử thách, và trở về với một tâm thế trưởng thành hơn. Các tuyến nhân vật phụ cũng đi theo dạng hình mẫu khá quen, với hành trình hối lỗi, kết nối hoặc hòa giải nội tâm diễn ra theo trình tự không mấy bất ngờ. Chính sự thiếu đột phá về mặt kịch bản khiến Elio không đủ vỡ oà để tạo hiệu ứng lan truyền hay những cuộc tranh luận sâu rộng như Inside Out, Soul hay Coco từng làm được.
Mãn nhãn cùng những thước phim ngập tràn màu sắc
Nếu phần nội dung đưa Elio bay xa bằng câu chuyện cảm xúc thì mặt hình ảnh và âm thanh chính là đôi cánh giữ cho bộ phim bay vững, đầy lấp lánh và chiều sâu. Pixar một lần nữa khẳng định đẳng cấp bậc thầy khi xây dựng thế giới ngoài hành tinh với chất lượng hoạt họa đỉnh cao, nơi mỗi khung hình đều được chăm chút đến từng lớp ánh sáng, từng chi tiết kết cấu. Thay vì đi theo lối thiết kế dễ thương ưa nhìn thường thấy, đội ngũ làm phim đã táo bạo bước vào một hành tinh viễn tưởng đậm chất kỳ lạ và có chút ghê rợn. Các sinh vật ngoài hành tinh trong Elio mang hình dáng vừa đa dạng, vừa ranh giới giữa dị biệt và quyến rũ, gợi liên tưởng tới sinh vật biển sâu hay những mảnh kính màu ghép lại thành cấu trúc sống.
0 Nhận xét